Sunday, 23 November 2014

Tiếng hát con tầu_Chế Lan Viên


Tây bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc?
Khi lòng ta đã hóa những con tàu
Khi tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu.

Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô? Tàu đói những vần trăng.

Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia.

Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân.

Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường,
Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
Cho con về gặp lại mẹ yêu thương.

Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa,
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Như chiếc nôi dừng bỗng gặp cánh tay đưa.

Con nhớ anh con, người anh du kích
Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách.
Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con.

Con nhớ em con,thằng em liên lạc
Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
Sáng bản Na,chiều em qua bản Bắc
Mười năm tròn!chưa mất một phong thư.

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mế thức một mùa dài.
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mế ơn nuôi.

Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!

Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng,
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.

Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương.

Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ,
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga.

Mắt ta nhớ mắt người, tai ta nhớ tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao.

Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ,
Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta.
Lấy cả những cơn mơ!

Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng,
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân.
                                                  (st)

Nỗi nhớ không tên !


Nỗi nhớ  không tên
                            (nguyên tác :Hào Hiệp_xứ thanh)


Paris trời lập đông chưa ?
Thu tàn lá rụng có chừa lối anh ?
Bàn chân nào bước thật nhanh
Bốn mùa tuyết nở trên nhành thời gian
Đất Hàn ta thả bước hoang
Lang thang trong nắng hanh vàng tìm em
Nỗi nhớ anh không đặt tên
Mà anh chẳng thể lãng quên một người
Anh chưa thấy được nụ cười
Nhưng anh nhớ mãi nhớ hoài thời gian !!!
                                                  (Korea 2009)

Sunday, 9 November 2014

Sắc tím Ti gôn !



Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương



Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”

Thuở đó, nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”

Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ, chết yêu đương.
Người xa xǎm quá! Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…
Từ đấy thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ…
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng “một người”

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi…
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.



Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa… vỡ?
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Tự hát_Xuân Quỳnh !

Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

Nói cùng anh_Xuân Quỳnh

Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn

Sóng _Xuân Quỳnh !

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ khi nào sóng nên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt bể
Những con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng nhỏ
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn trùng cách trở!


Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Đôi mắt của Tagore !



Đôi mắt băn khoăn của em buồn

Đôi mắt muốn nhìn vào tâm tưởng anh

Như trăng kia muốn vào sâu biển cả

Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em

Anh không dấu em một điều gì

Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

Nếu đời anh chỉ là viên ngọc

Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh

Và xâu thành một chuỗi quàng vào cổ em

Nếu đời anh chỉ là một đoá hoa

Tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng

Anh sẽ hái nó ra để đặt lên tóc em.

Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim

Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó

Em là nữ hoàng của vương quốc đó

Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.

Nếu trái tim anh chỉ là một phút giây lạc thú

Nó sẽ mở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm

Và em thấu suốt rất nhanh

Nếu trái tim anh chỉ là đau khổ

Nó sẽ tan ra thành lệ trong

Và im lặng phản chiếu nỗi lòng u ẩn

Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu

Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên

Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu

Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy

Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

Bài thơ "Núi đôi" của Vũ Cao !!



Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa
Bữa thì anh tới bữa em sang.

Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ai ngờ từ đó mất tin nhau.
.
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng.

Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.

Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.

Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh nhớ thăm nhà thăm Núi Đôi.

Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành chết thuỷ chung.

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn Đôi mà anh mất em.




Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.

Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.

Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương trắng khuấy dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.

Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?

Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng. 

Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.




Saturday, 1 November 2014

Mừng sinh nhật !!!



Trên trời cao lấp lánh ngàn sao
Dưới trần gian 1 vì tinh tú
Tỏa sáng dịu dàng tuổi 21
Em!!!!
 Ngập tràn trong ấm áp yêu thương
Trong vòng tay gia đình bè bạn
21 ngọn nến lung linh
Thắp sáng những ước mơ của MINH huyền ảo !
Những hoài bão sẽ thành sự thật !!!
....Anh xa xôi ngàn dặm
Một lời chúc tìm về
Vui vẻ hạnh phúc nghe
Thành công hoài em nhé!!


HAPPY BIRTHDAY TO MINH !!!!

(Nguyên tác:HH_XT 28/10/2012)

Thursday, 16 October 2014

Bài thơ "Đôi dép" tác giả Nguyễn Trung Kiên



Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...
                                             
                                                    (sưu tầm)

Biết lỡ rồi tôi vẫn yêu em!



Biết lỡ rồi sao tôi vẫn yêu em!
Bóp chặt trái tim mình, mỉm cười: Chúc em hạnh phúc
Tôi chúc em mà lòng tôi nhói buốt
Đó là điều em không thể biết được đâu

Tôi nhận về tôi tất cả những nỗi đau
Để em được yêu trong tình yêu nồng cháy
Vì quá yêu em, nên tôi không muốn
Em bận lòng, vì tôi quá yêu em 


Thời gian qua tôi tự nhủ lòng quên lãng
Nhưng không được vì tình yêu thành ngọn lửa
Bao nhọc nhằn khó khăn vất vả
Không xóa nổi hình em trong sâu thẳm hồn tôi

"Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em"
Câu thơ cũ có trở thành sự thực
Nhưng tôi biết không bao giờ có được
Một người tình như tôi đã yêu em


Biết lỡ rồi, sao tôi vẫn yêu em...!!
(Sưu tầm)

Wednesday, 8 October 2014

Biển tình!


Cảm tác và họa lại từ bài thơ :
THUYỀN TRĂNG : (HaoHiep_XuThanh)




BIỂN TÌNH
Nguyên tác: bethaokr





Nữa vầng trăng, ơi nữa vầng trăng ?
Dòng sông băng lạnh, trăng có lạnh?
Ai vô tình….hay em xa lạ,
Tiếc thương lòng, vạn nẻo chua ngoa…!

Tâm hồn em băng giá…!
Con tim tan rã…
Bỗng nụ cười, không còn nở trên môi
Thời gian trôi…!”

Câu thơ ngày nào ta bẻ làm đôi
Nửa tặng em làm kỷ niệm
Nửa ta giữ làm niềm tin chờ đợi…
Một mối tình….!”
( trích đoạn thơ của HaoHiep_XuThanh )
xa ….vời ….vợi…!
Chỉ còn là một nỗi nhớ chơi vơi…
Mùa thu lá rơi…. !Giấc mơ dang dở
Chẳng thốt nên lời..
Nhắn gởi ai…. tiếng nàng thơ,
Vơi bao nỗi, niềm riêng chôn giấu..!Sầu bể dâu….
Còn đâu….niềm tin…



Trăng treo trên ngỏ một mình,
Biển tình còn đấy, con thuyền nơi đâu…?

Thuyền trăng !

Thuyền trăng
                                  ( nguyên tác:Hào Hiệp_xứ Thanh)


Ai vô tình cắt nửa vầng trăng
Thả trên dòng sông băng lạnh giá
Nụ cười em xa lạ
Bỗng trở thành thân thuộc với thời gian
Đêm từng đêm ta ngắm ánh trăng vàng
Bất chợt yêu nụ cười trên làn môi mỏng
Dòng sông băng gợn sóng
…Thuyền trăng tròng trành
Cơn gió nhỏ vô tình
Làm lòng ta giông bão
Em đã đến thật ….trong mộng ảo !!?
Rất dịu dàng
Trái tim ta xốn xang
Bên bờ môi để ngỏ
Bỗng giật mình khi giấc mơ còn giang dở
Em ở quá xa xôi
Câu thơ ngày nào ta bẻ làm đôi
Nửa tặng em làm kỷ niệm
Nửa ta giữ làm niềm tin chờ đợi!
…Một mối tình…………..
Thuyền trăng ta cưỡi một mình
Đợi em ở cuối biển tình Incheon !
(HH_XT 26/9)

Tuesday, 30 September 2014

Góc tình !

  Tim em đã khiến bao người
Buồn ...đau...hận...khổ...vui cười...tương tư
  Anh xin một góc tình dư
Gặp em giấc mộng phù du dịu dàng!
                         
                 Incheon 2/5/2011
                         (HH_ XT)

Sunday, 28 September 2014

Chúc mừng 20/10



20_10
               (nguyên tác:HH_XT)

Chị em phụ nữ làng ta
Hôm nay ai cũng mặt hoa rạng ngời
Một lời chúc_mọi niềm vui !!
Bao nhiêu tốt đẹp tặng người yêu thương
Tình yêu nở khắp quê hương
Làng Cầu sẽ hóa thiên đường trong tim
Dù cho cuộc sống kim tiền
Khó khăn_vất vả_ưu phiền_âu lo...
Đồng lòng ta sẽ vượt qua
Chung tay xây dựng làng ta đẹp giầu
Công thành danh toại ngày sau
Luyện tài _dưỡng trí...bắt đầu hôm nay
Công_Dung_Ngôn_Hạnh đủ đầy !!!
Vui _trẻ_khỏe _đẹp càng ngày càng duyên
Dù đi, đi khắp mọi miền
Hành trang theo bước :nét duyên làng Cầu !!!

(HH_XT)

Friday, 26 September 2014

Trai quê tôi!

Hào hoa phong nhã trai Hà Trung
Hiệp khách hồng nhan muốn kén chồng
Xứ ấy tìm về duyên nở thắm
Thanh nhàn cuộc sống thỏa lòng mong !!